Mà là một thoáng mộc mạc, đượm hương cỏ cây, khi lại tha thiết như lời yêu của gió
Mùi này là mùi của cỏ, của hoa, mùi của gió, anh hỏi thì em nháy mắt: Anh đã biết oải hương chưa?
Anh chưa… Nhưng sao thân thuộc, gần gũi vậy? Vừa thanh mát lại vừa dịu êm….
Đó là hũ nước hoa khô nhỏ xíu cô ấy hay mang bên mình, khi rảnh lại mang ra ngắm nghía, thoa nhẹ lên gáy, lên cổ tay. Mỗi bước đi lại đưa hương oải hương theo gió, làm anh vừa mê vừa trọng: Em nhẹ nhàng trong trẻo như những nhánh oải hương