Phải mất một lúc lâu trước khi hai đứa tiếp tục lên đường. Dario thả mình xuống bãi cỏ ngập nắng ngay ven đường, Andy ở cạnh, trên cỏ, không cần xe lăn, quên cha cái xe lăn đi một lúc đã. Nào Andy, quên cha cái xe lăn đi một lúc nhé, hãy cảm nhận một chút thế giới thực dưới cặp mông khô cứng kia. Hãy cảm nhận mặt đất, mùi hương, hãy cảm nhận hoa cỏ bằng cả bàn tay xòe mở, sự vuốt ve ấm áp, tràn đầy và vàng ươm như hừng dương vậy. Cậu có cảm thấy không, hả Andy? Cậu có cảm thấy mặt trời giữa những kẽ tay không?
Dario, mười sáu tuổi, ương ngạnh, cứng đầu, một “quả táo ủng” trong mắt giáo viên, luôn thầm đổ lỗi cho mẹ về sự dứt áo ra đi của người cha. Một lần, Dario gây rối, và thầy hiệu trưởng quyết định đặt ra một hình phạt “mẫu mực”: Sắp xếp cho Dario tham gia đội hỗ trợ tình nguyện, giúp đỡ các học sinh khuyết tật. Đó là cách Dario gặp Andy - bất động trên xe lăn, không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài. Dario và Andy. Khác biệt đến mức không thể khác biệt hơn. Tuy nhiên, một cuộc phiêu lưu phi-thường-trên-đường làm đảo lộn mọi kế hoạch...