Kawabata đã biến chứng nhân thể khuyết thị đó từ bệnh lí sang triết lí. Nói như người yêu của Inako thì: "Chứng nhân thể khuyết thị chẳng phải là căn bệnh mà không nhìn thấy phần nào đó của mình, không nhìn thấy phần nào đó của người mình yêu thương, không nhìn thấy phần nào đó của cuộc đời sao?"
"Ai mà như em ôi bồ công anhtan trong chiều đông long lanh long lanhgió giục rung mình em ánh sángem rơi từ thiên thanhKhi tiếng chuông chùa ngân ngathiên nữ nghiêng mình bay tán hoabàn tay sinh tử xui em múaem tung mình trong phôi pha."(Thơ Nhật Chiêu)