Sách - Câu lạc bộ số 7 ( Di Li ) Tác giả: Di Li Khuôn khổ: 16x24cm NXB Văn Học Năm xuất bản : 2022 Số trang : 512
"Mưa lúc này trở nên nặng hạt và xối xả đến nỗi Bách thấy mắt mình cay xè và mặt thì bỏng rát. Anh chỉ thấy các quầng mờ ảo phát ra từ những cây đèn có ánh sáng trắng đục. Chúng lơ lửng và di chuyển trong không trung như đang được cầm bởi những người vô hình. Rõ là ai nấy đều mặc áo mưa màu đen, giống như thể họ không muốn sự lòe loẹt của màu sắc làm động lòng những linh hồn người chết, hoặc giả họ cũng muốn “hòa đồng” làm những bóng ma, để dễ bề mà giao tiếp với người đã khuất. Bách thấy mình cũng giống như vừa rơi xuống âm phủ. Những ngôi nhà trong làng Vang lúp xúp dưới màn mưa ủ ê đến tuyệt vọng. Nhà được xếp theo hình vòng cung men theo các triền đồi rộng, và họ chừa ra một khoảng trống thênh thang trước cửa rừng để làm không gian sinh hoạt chung cho cả làng. Chợ Ma nằm ngay ở đó, là những lều vải đen dựng thành từng dãy. Người bán ngồi trong lều, trước mặt bày biện tất cả những vật dụng cũ kỹ giống như thể trong nhà có thứ gì đều mang hết ra chợ bán. Những món hàng này cũng kỳ dị rõ là chỉ có thể bán cho ma: Một chiếc ghế đẩu cũ đến nỗi mặt gỗ đã bóng loáng lên và lại bị gãy mất một chân; vài chiếc bát không cùng loại, khác màu và khác cỡ, lại đã mẻ vài miếng; một cái ấm sành mất nắp; mấy cái chăn sờn mặt vải; dăm bộ quần áo bạc màu nhưng đã được giặt khô và gấp gọn gàng như thể đồ quý giá; một con búp bê tóc tai xơ xác và cả một bộ bài tây quăn mép. Họ cũng bán luôn thực phẩm. Gạo, khoai, mì, mỗi thứ chỉ một đấu. Củ cải khô quắt lèo tèo trong chiếc rổ con và rau thì một mớ. Có lều chỉ bày hai mẹt hoa khô đen sẫm giống như một vị thuốc chữa bệnh bí truyền. Họ đun thuốc lên cho nghi ngút khói và thơm lựng mùi thảo mộc ngai ngái.
Giống như một phiên chợ của phù thủy, những người đi chợ mặc áo mưa đen chậm chạp đi lại trong màn nước dày đặc. Ngay cả người bán cũng mặc sẵn áo mưa ngồi trong lều, tất cả chỉ hở mỗi khuôn mặt đã tím ngắt vì rét hoặc do phản chiếu mờ nhạt của ánh đèn măng sông. Cách đi chợ của người mua kẻ bán cũng kỳ lạ. Họ ít nói, thậm chí không nói gì cả, chỉ cúi xuống xem xét hàng hóa, nhưng rất hiếm người mua. Khu chợ đông đúc im lìm hầu không âm thanh nào khác ngoài tiếng mưa sầm sập. Khó phân biệt được đâu là người làng và đâu là khách bên ngoài qua những tấm vải áo mưa kín mít. Vô tình hay hữu ý, cả bốn chiếc áo mưa họ chuẩn bị sẵn cũng là màu đen, chỉ với mục đích tạo sự ngụy trang trong bóng đêm. Bách cảm thấy vô cùng may mắn khi mưa đang trút nước. Họ sẽ không bị nhận diện khi giấu trong vỏ bọc áo đi mưa và hơn nữa, màn mưa dày đặc sẽ là bức bình phong lý tưởng che chắn cho họ, chắc chắn sẽ không ai có lý do gì để lên nghĩa địa trinh nữ giữa thời tiết này. Trong số những người khách chợ dật dờ trong đêm mưa với dáng vẻ bình thản, bằng sự nhạy cảm của mình, Bách nhận ra chút không bình thường trong thái độ của những người bán. Họ có vẻ bứt rứt, bồn chồn và trao đổi gì đó với nhau. Rồi trong lúc giả đò xem xét một chiếc ghế ngựa sứt sẹo, anh nghe thấy đoạn hội thoại ngắn giữa những người làng và tất cả nội dung của nó khiến Bách lạnh sống lưng."