Giới thiệu Sách - Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm 12 (Bản thường)
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm 12 (Bản thường, bìa mềm) - Tặng kèm Bookmark
Công ty phát hành: Thái Hà Tác giả: Wataru WATARI Dịch giả: Chán dịch, Nguyên Phạm hiệu đính Số trang: 400 Khổ: 13x19 cm Nhà xuất bản: Hà Nội
[ThaiHaBooks] Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan. Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản. Sau sự kiện ngày valentine và ngày tuyết rơi ở thuỷ cung, nhóm Hachiman đã quyết định bước đi của mình. Gần một năm đã qua kể từ lần đầu Hachiman bước qua cánh cửa phòng câu lạc bộ, rồi Yuigamaha tới, cùng nhau họ đã trải qua biết bao kỷ niệm đi kèm với rắc rối. Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, họ đã có thể coi nhau như những người bạn thân, để biết thêm về câu chuyện riêng của đối phương cũng như kể ra câu chuyện riêng của chính mình? Không thể chấp nhận cứ mãi dừng lại và chối bỏ vấn đề, Hachiman đã đi tới quyết định trong ngày tuyết rơi ấy và lời hứa cũng đã được đưa ra.
Trích đoạn sách: Cả tôi lẫn Yuigahama đều không biết nói gì. Tôi có nên tìm cơ hội để nói ra điều gì đó thích hợp không nhỉ? Kiểu như cái tên “Hachiman” của tôi còn đơn giản hơn thế nhiều, lúc đặt tên cho Komachi cả bố lẫn mẹ tôi cứ băn khoăn mãi còn đặt tên cho tôi thì một phát ăn ngay chẳng hạn. Hoặc cứ để Yuigahama lo, tôi chỉ cần đỡ lời cho cậu ta là được. Tuy nhiên, cả tôi lẫn Yuigahama đều chọn im lặng. Chúng tôi chỉ tỏ ra rằng mình có nghe bằng hơi thở, chẳng nói một lời nào. Yukinoshita và mẹ cậu ta, tiếp đến là chị Haruno. Chúng tôi không biết nhiều về mối quan hệ giữa những người này. À không, tôi và Yukinoshita cũng hoàn toàn chẳng biết gì về những mối quan hệ trong gia đình của Yuigahama, mà hai người kia cũng chẳng biết rõ về nhà tôi cho lắm. Chính vì vậy, điều tôi không biết còn cơ bản hơn thế nhiều. Tôi không biết gì về hai người kia. Vì không biết gì nên tôi cũng không tìm được cách trả lời chính xác. Hồi hoàn toàn chưa biết gì, tôi còn có được một vài tấm kim bài miễn tử. Nếu không biết gì về người kia thì có nói một vài điều kỳ quặc cũng chẳng sao. Nếu không biết gì về người kia thì có hiểu lầm một hai điều cũng là chuyện thường tình. Nếu không biết về người kia th