Giới thiệu Sách - Đi Bộ Xuyên Việt Với Cây Đàn Guitar [AlphaBooks]
Công ty phát hành Alphabooks
Tác giả Hồ Nhật Hà
Loại bìa Mềm
Khổ 13 x 20,5cm
Số trang 344 trang
Nhà xuất bản NXB Thanh Niên
Năm xuất bản 2019
Đi bộ xuyên Việt với hành trang là cây đàn guitar và không đồng trong túi là một quyết định hẳn nhiều
người sẽ cho là điên rồ. Nhưng với Hồ Nhật Hà, đó lại hành trình mang nhiều ý nghĩa. Hành trình này
không chỉ để thử thách những giới hạn của bản thân mà còn là hành trình kết nối với thiên nhiên và mọi
người trên khắp dải đất hình chữ S thân thương.
Mang trong mình đức tin của gã lang thang, những nghi ngại, khó khăn trên đường kể cả phải ngủ trong
căn nhà hoang giữa trời mưa to, hay những khi cô đơn, hoang mang không biết hành trình này sẽ đi tới
đâu… chỉ càng thắp sáng ý chí tiếp tục dấn bước. Và chính chân trời không biết điều gì phía trước lại
mở ra rất nhiều điều kỳ diệu thôi thúc ta bước đi khám phá. Từng bước chân qua 2.300 km, 113 ngày đi
bộ xuyên Việt với cây đàn guitar đọng lại nhiều câu chuyện, những khúc ca vang vọng về vẻ đẹp cuộc
sống, vẻ đẹp thiên nhiên và đặc biệt là vẻ đẹp của những con người chân tình nghĩa hiệp.
Hy vọng, những câu chuyện trong cuốn sách này sẽ gợi cảm hứng để bạn dám sống ước mơ và không
ngừng trải nghiệm khám phá.
+TRÍCH ĐOẠN NỔI BẬT:
- “Và gã có một ý tưởng. Gã có một trò chơi. Người chơi không ai khác là chính gã. Gã sẽ đi kiểm
chứng về tình thương của người Việt. Gã sẽ đi đến mọi miền đất nước để kiểm chứng người Việt
Nam thật sự như thế nào. Gã sẽ thử thách khả năng sinh tồn, thử để ước mơ của mình lần nữa sống
lại. Và gã quyết định đi bộ xuyên Việt mà không mang tiền.”
- “Giữa khuya tôi tỉnh giấc vì những giọt nước rơi vào mặt. Mưa hay nước từ sóng biển thế? Mưa thật
rồi! Hy vọng đừng to quá. Tôi ngước lên trời cao, những áng mây đen loáng thoáng lướt nhẹ qua mặt
trăng. Nối theo ánh nhìn dựng thẳng lên là hàng dương cao vút. Cảm giác hòa mình vào tự nhiên
khiến thời gian cũng trở nên lắng đọng. Tôi ngắm mãi ánh trăng như sợ mình sẽ không còn cơ hội
được ngắm cảnh tượng này thêm lần nào nữa. Tôi ngắm mãi, ngắm mãi...”
- “Tôi nghĩ về những cô chú, anh chị đã giúp đỡ tôi trên hành trình. Họ đều là những người lao động
khá vất vả. Đồng tiền kiếm được với họ cũng rất khó khăn, nhưng khi gặp tôi họ đã mở lòng giúp đỡ
mà không cần nhận lại bất cứ điều gì. Và tôi nghĩ họ đã lựa chọn trở thành người tử tế dù đang trong
hoàn cảnh như thế nào đi nữa. Ơn Chúa! Điều đó thật là phúc lành!”