“...Cậu hoàng tử chợp mắt ngủ, tôi bế em lên vòng tay tôi và lại lên đường. Lòng tôi xúc động. Tôi có cảm giác như trên Mặt Đất này không có gì mong manh hơn. Nhờ ánh sáng trăng, tôi nhìn thấy vầng trán nhợt nhạt ấy, đôi mắt nhắm nghiền các lẵng tóc run rẩy trước gió, và tôi nghĩ thầm: Cái mà ta nhìn thấy đây chỉ là cái vỏ. Cái quan trọng nhất thì không nhìn thấy được...