Giới thiệu Sách Mơ mộng tím - Tủ sách Thiên đường không tuổi
Tác giả: Nguyễn Thái Hải Khổ sách: 13x19 cm Số trang: 256 trang Năm xuất bản: 201 Mơ mộng tím là tập truyện ngắn thứ bảy trong bộ sưu tập của Tủ sách Thiên đường không tuổi. Sáu tác phẩm thuộc tủ sách này ra mắt vào cuối năm 2018 gồm Tình yêu có màu gì (Từ Kế Tường), Ở một nơi ai cũng quen nhau (Hoàng Ngọc Tuấn), Cạn chén tình (Mường Mán), Anh Chi yêu dấu (Đinh Tiến Luyện), Đâu phải cái gì cũng mong manh (Đoàn Thạch Biền), Tuổi Ngọc ngày chưa xa (Nguyễn Thị Minh Ngọc). Mơ mộng tím của tác giả Nguyễn Thái Hải sẽ đưa quý vị một lần nữa sống lại với những ký ức trong trẻo của tuổi thơ cùng những rung động tuổi trẻ mộng mơ từ nhiều thập kỉ trước qua các truyện ngắn như: Anh chàng xứ quê rừng, Khuê Nữ, Tiếng hát và trang vở, Mùa hè không tiếng ve, Cây siêng bông, Mơ mộng tím, “Bệnh tuổi teen”, Học trò miền cao đất đỏ, Dẫu có xảy ra sự cố Y2K…
Tủ sách “Thiên đường không tuổi”do Nhà xuất bản Văn hóa – Văn nghệ Thành phố Hồ Chí Minh ấn hành đã tạo cơ hội cho các cây bút viết cho lứa tuổi hoa mộng nhất đời người cùng hội ngộ bên nhau. Vì sao là “Thiên đường không tuổi”? Bởi lẽ đời người chỉ có một, nhưng trải qua nhiều giai đoạn, tuổi nhỏ, mới lớn, trưởng thành, ra đời, trung niên và chạm ngưỡng tuổi già sống với hoài niệm. Ai cũng sẽ có lúc náo nức để trở về với những tháng năm đẹp nhất đời người, đó là vùng trời kỷ niệm, là “Thiên đường không tuổi”.
Tình yêu là chủ đề muôn thuở cho cả đời người, cho nhiều lứa tuổi và nhiều thế hệ, đặc biệt là lứa tuổi mới lớn và đang trưởng thành. Các nhà văn chuyên viết cho lứa tuổi vừa tuyệt đẹp, vừa không kém phần rắc rối, phức tạp này với mỗi người mỗi vẻ, mỗi giọng văn riêng đã định hình thương hiệu, sẽ đề cập, giải quyết câu chuyện tình yêu muôn thuở cho nhiều lứa tuổi, nhiều thế hệ từ ngày xưa, vẫn chưa xưa và hôm nay.
NXB Văn hóa –Văn nghệ Thành phố Hồ Chí Minh
Trích đoạn Mùa sương mù:
Mẹ ơi! Tội cho chị Sa của con quá.
Để rồi một năm sau, khi mùa lạnh trở lại, sương giăng mù trên đỉnh núi bãi Dâu, la đàtrên mặt biển, chị con ra đi theo mẹ. Không cho con một lần gục mặt vào ngực chị, và chị ôm chặt con vào lòng, nghe con nói với chị một câu, rằng: “Em đã biết lòng chị thương em”.
Mẹ ơi! Một đời mẹ, một đời chị Sa, đã ra đi vĩnh viễn... Một đời ba, một đời con còn lại đây. Gia đình mình có làm gì nên tội đâu? Mà trời nỡ ác độc. Mẹ thương yêu yếu đuối, chị Sa hết lòng vì em, chẳng lẽ vì nợ oan kiếp trước mà theo nhau bỏ ba, bỏ con ở lại. Con nhỏ bé, chẳng lẽ vì trót sinh dưới ngôi sao buồn mờ, phải chịu thiếu thốn bao tình thương.
Mai đây, con theo ba về nhà cũ, sau hơn một năm trời xa cách. Không còn chị Sa. Không còn những ngón tay thon đan áo, xâu chuỗi ốc. Không bao giờ còn dịp chị em ngồi cạnh ba trên xe ngựa, ba đánh xe đi vòng quanh bờ biển vào chiều đẹp trời. Không bao giờ còn dịp chị em dắt nhau đi dạo trên bãi biển. Không bao giờ chị em còn dịp đứng dưới chân núi, ngắm tượng Đức Mẹ hiền từ, dang tay che chở. Không bao giờ nữa.
Ba đặt chị Sa nằm cạnh mẹ. Gương mặt ba chợt lạnh lùng băng giá. Đôi mắt con nhạt nhòa, đẫm lệ. Cậu Ba an ủi:
– Thôi, số mệnh đã an bài. Anh cũng đừng buồn thảm quá. Anh còn phải lo cho cháu Đan...
Ba khẽ gật đầu rồi nhìn con. Gió thoảng qua, chỉ còn chút ít hơi lạnh. Ba bật nói bâng quơ:
– Mùa lạnh đã gần hết rồi...
Mẹ thương yêu, chị thương yêu. Sương đã thôi giăng mù trên đỉnh núi, sương đã thôi bao phủ biển cả bao la mỗi buổi sáng sớm. Nắng ấm lên sớm hơn. Đủ để lòng ba, lòng con ấm lại. Mẹ thương yêu, chị thương yêu, ba nói đúng, mùa sương mù đã sắp tàn. Con cầu xin, em cầu xin mặt trời thức sớm, nuôi cành lộc non xanh tươi, nuôi hồn những người còn lại, nuôi nụ cười trên môi.