Thông tin phát hành: Công ty phát hành Nhã Nam Ngày xuất bản 08-2011 Tác giả: Hoàng Nguyện Dịch Giả Đan Huyền Loại bìa Bìa mềm Số trang 355 Nhà xuất bản Nhà Xuất Bản Phụ Nữ
Giới thiệu nội dung: “Sự nồng ấm được ban tặng bởi lòng thương hại, trên thực tế còn băng buốt khôn cùng. Hy vọng em đừng tuyệt tình, để cho anh giữ một niềm hy vọng, để cho anh được cố gắng vì em!” Đó là lời của Khắc Lạc, một chàng họa sĩ tuổi ngoài đôi mươi với Đóa Lệ, cô gái cô độc cập kề tuổi băm suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc. Nhưng nàng vẫn ngần ngại bâng khuâng, bởi tình yêu đối với nàng sao giống ảo ảnh hư vô, vả lại, bên cạnh Khắc Lạc còn có Kỳ Tường, chàng trai bảnh mã nhiệt thành với sức lôi cuốn mãnh liệt…
“Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này!” Một chuyện tình tay ba cuối cùng đã được những người trong cuộc giải quyết bằng một trò chơi. Trò chơi thì kết thúc nhưng bầu không khí lãng mạn tinh tế của tác phẩm Hoàng Nguyện còn vương vấn mãi nơi trái tim độc giả.
***
Trích Oẳn tù tì - Trò chơi tình ái
[...]
Bên trong ô cửa kính lớn của một phòng trưng bày tranh tại trung tâm thành phố, nổi bật lên trên nền lụa xanh da lam phủ dưới mặt đất, là một bức tranh lớn được đặt trên một giá vẽ làm bằng gỗ bách. Bức tranh vẽ một bé gái mặc một chiếc váy kiểu vũ nữ flamenco màu đỏ, gương mặt thiếu nữ xanh xao, hai má hao gày, cô bé dùng tấm thân mảnh khảnh của mình cố gắng đu đưa phần eo mảnh mai như cành liễu, tay phải kéo lên phần chân váy được may theo kiểu xếp nếp, khiến đuôi váy không ngừng bay múa trong không trung, tất cả làm toát lên một sức mạnh và lòng nhiệt tình tiềm ẩn bên trong con người cô. Nhưng nếu quan sát một cách tỉ mỉ cũng không khó để nhận ra sự cứng nhắc trong bước nhảy của cô bé, một trạng thái tâm lí căng thẳng vì sợ bước sai.
Đôi môi khô ráp của cô nàng ngậm chặt một bông hồng. Hoa hồng nhiều gai, một vệt đỏ tươi hơn cả sắc hoa thấm ra ngay tại nơi tiếp xúc giữa môi với cành hoa, máu nhỏ xuống lan tỏa ra khắp bờ môi khô ráp của em, giống như giữa một khe suối ấm nóng đổ vào dòng sông khô hạn, khiến người ta xúc động đến mức muốn đưa tay ra hứng lấy, rồi để lên môi hút vào thưởng thức.
Cô bé mỉm cuời một cách miễn cưỡng, một vài nét đau khổ treo trên khóe môi, đây rõ ràng là một bức tĩnh họa phẳng, song động tác lại sống động nhất quán như một bức tranh ba chiều. Chăm chú lắng nghe, thậm chí có thể nghe thấy giai điệu sôi nổi của bản nhạc, tiếng bộ gõ giòn giã lanh lảnh vẳng ra từ bên trong bức tranh.