Năm mười chín tuổi, bất chấp sự chênh lệch về gia cảnh, học vấn và địa vị xã hội, Tần Hiển và Tô Kiều vẫn say sưa chìm đắm trong mối tình đầu thuần khiết. Đáng tiếc thay, những tự ti, mặc cảm của tuổi trẻ đã khiến hai người bỏ lỡ nhau. Mải miết kiếm tìm, tám năm đau đáu một niềm hy vọng, cuối cùng ông trời cũng run rủi cho anh gặp lại cô. Vẫn là đôi mắt cong cong và nụ cười đẹp đến mê hồn. Tựa như năm xưa, lúc anh thấy cô đứng đợi ngoài cổng trường, lưng tựa vào tường, tươi cười nói với anh “Tôi mời cậu ăn khuya”, anh đã trúng tiếng sét ái tình với cô chính từ khoảnh khắc ấy.Nụ cười của cô đã khiến anh chìm vào bể tình, khiến anh đau khổ, khiến anh khao khát, sẵn sàng trầm luân. Lần này, nếu anh lại bỏ lỡ thì không chỉ là tám năm, mà là một đời. Bởi, cả đời này, trái tim anh chỉ vì cô mà rung động.