Aislinn và Wulfgar là hai thái cực đối lập hoàn toàn. Nàng là tiểu thư cao quý, chàng là hiệp sĩ phong trần. Nàng cất giữ nghị lực mạnh mẽ bên trong dáng vẻ thanh mảnh trong khi chàng cố giấu trái tim đầy vết dấu tổn thương phía sau vẻ lạnh lùng chai sạn. Trên hết, nàng là người Saxon còn chàng mang trong mình dòng máu Norman. Là kẻ thù không đội trời chung, gặp nhau trong hoàn cảnh bên thắng bên bại sau một cuộc chiến đẫm máu, tình yêu là điều không ai hình dung ra nổi giữa hai con người này.
Quả thật thoạt đầu, Wulfgar chỉ xem Aislinn như nô lệ, một nô lệ cực kỳ xinh đẹp giúp chàng vơi cảnh chăn đơn gối chiếc những đêm giá lạnh. Nhưng khuất phục Aislinn không dễ như những cô gái mà Wulfgar từng biết. Hơn nữa, trí tuệ sắc sảo của nàng bồ câu bé nhỏ còn nhiều phen khiến Wulfgar phải bất ngờ và nể phục. Thế nên, dù nhất mực không để phụ nữ làm vướng chân, Wulfgar dần dà nhận ra có những trói buộc đã nhẹ nhàng đã quấn lấy trái tim chàng. Điều đó làm tâm trí chàng trở nên hỗn độn và hoang mang vô cùng.
Về phần Aislinn, không chỉ đau đớn nhìn tòa lâu đài tan hoang mà nàng còn tủi nhục bẽ bàng khi bị đem ra làm trò đùa của chàng sói hung mãnh. Nàng căm ghét Wulfgar, muốn tỏ rõ cho chàng biết được dũng khí của nàng lớn nhường nào. Vậy mà đôi lúc nàng lại mềm lòng và tha thiết trông mong bóng dáng cao lớn ấy kề cận. Sự yếu đuối đó khiến niềm kiêu hãnh của nàng đau nhói.
Giữa họ là một cuộc chiến thực sự. Chạm mặt thì khẩu chiến nổ ra, xa cách thì nhung nhớ khôn nguôi. Đã cảnh báo nhau đừng yêu, sao sự gần gũi cứ làm lóe lên những tia sáng lạ lùng và dễ chịu. Aislinn và Wulfgar mải vờn bắt trong trò chinh phục để xứ Darkenwald râm ran bàn tán xem sói và bồ câu, ai thuần phục ai.