Giới thiệu Sách - Tự Truyện Super Frankie - Tất Tần Tật Về Người Không Phổi (BC)
Nhà Cung Cấp Gieobooks Tác giả Frank Lampard, IAN McGarry Nhà xuất bản NXB Hà Nội Năm xuất bản 2020 Ngôn Ngữ Tiếng Việt Trọng lượng (gr) 970 Kích Thước Bao Bì 24 x 16 cm Số trang 403 Hình thức Bìa Cứng
Bản đặc biệt bìa cứng chỉ in duy nhất 1000 bản không tái bản: Bìa cứng, bìa áo + bọc màng co, tặng kèm sổ tay + 3 bookmark ảnh LAMPARD Nội dung đọc thử: Một hành trình dài. Nhiều cầu thủ từng trải đã nói rằng, chỉ riêng quãng đường đi đến chấm 11m trong loạt sút luân lưu đã đủ khiến bạn phải căng thẳng tột độ rồi. Tôi hiểu cảm giác tra tấn ấy. Khoảnh khắc bạn rời vòng tay đồng đội và bước những bước đầu tiên, bạn sẽ cảm thấy mình rất cô độc, không biết con đường này sẽ dẫn mình đi tới đâu. Với một cầu thủ, có những quãng đường 60m khiến họ không thể nào quên trong suốt cuộc đời, chẳng hạn, quãng đường đi qua hàng ghế nhà thờ tới bục kết hôn, hay quãng đường tới nơi mà bạn sẽ phải chia tay một người thân vừa qua đời. Nhưng ít ra trong các trường hợp đó, bạn còn mường tượng trước được kết quả. Đường tới chấm phạt đền sẽ khiến các dây thần kinh của bạn căng thẳng tột độ, và ai mà biết được kết quả cuối cùng sẽ ra sao. Hãy tưởng tượng bạn đang ở trận tứ kết World Cup, mọi hy vọng của gia đình, bạn bè, đồng đội, thậm chí cả quốc gia, đều đổ dồn lên vai bạn, trong khi bạn đang nhích từng bước đến với định mệnh của chính mình. Tôi có thể nghe tiếng hò reo của các cổ động viên Anh để cổ vũ tinh thần cho mình, song nghe âm thanh đó, tôi cảm nhận được là họ cũng đang căng thẳng không kém. Tôi dán mắt vào cái khung gỗ hình chữ nhật màu trắng trước mặt. Mục tiêu cũng chẳng phải là quá khó khăn. 24 giờ trước tôi đã tập luyện rất nhiều cho khoảnh khắc này trên sân vận động Gelsenkirchen Arena. Sút, vào! Sút, vào! Sút, vào! Sút, vào! Tôi đá thành công cả bốn quả trong buổi tập hôm đó. Tôi biết mình phải làm gì. --------------------------- Bố luôn là bệ phóng cho tôi, huấn luyện viên của tôi, người truyền cảm hứng và hơn thế nữa. Tôi có quá nhiều thứ để cảm ơn ông, dù cho có đôi lúc tôi cực kỳ ghét ông đi chăng nữa. Tôi đã muốn trở thành một cầu thủ bóng đá từ khi còn rất nhỏ. Bố cũng biết điều đó, và có khi mong muốn của ông còn mãnh liệt hơn cả tôi. Ông đã giới thiệu cho tôi những bài tập có thể rèn giũa thêm thể lực và tôi luyện về tinh thần, tất cả nhằm mục đích khiến tôi trở thành “phiên bản hoàn hảo nhất của chính mình”. Một số bài tập rất vui, nhưng mẹ tôi lại không nghĩ như vậy. Ông đặt chướng ngại vật khắp sàn nhà và cầm bóng, ném về phía tôi. Tôi phải bắt lấy nó, ngồi dậy ngay lập tức trước khi ông lại ném thêm những đợt bóng mới. Chúng tôi tập qua tập lại như vậy cho đến khi tôi quá mệt và cần được nghỉ. Mẹ tôi sẽ hét lên qua cửa phòng, như thế này: “Be bé lại một chút đi!” Bà nói, “và đừng có làm lộn xộn mọi thứ thêm nữa.” Cả hai chúng tôi đều đứng yên, không phát ra một tiếng động nào, dù chỉ là một chút. “Đúng thật là… chắc hai bố con anh nghĩ rằng căn phòng này có thể tự làm sạch đấy.” Khi cảm thấy mình đã có thể nói được, bố tôi mới cất tiếng, “Thằng bé cần phải trở nên cứng rắn nhất có thể,” với hy vọng sẽ làm dịu đi ngọn lửa giận đang cháy dữ dội của vợ. Mẹ tôi sau đó sẽ quay đi, ra khỏi phòng và đóng sầm cửa. Rồi bố sẽ quay sang cười với tôi và hai bố con lại tiếp tục tập luyện.